LỜI TẠ LỖI CÙNG BA !!!!!Lâu ròi ko lên đây,hum nay có hứng nên xử lun bài này.Các bạn đọc ròi cho ý kiến nhén !!!
) Cứ nhạc cũ mà chơi đi !!!!
Ngoài trời mưa đang rơi.Một cơn mưa nặng hạt.Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ,lặng lẽ ngắm nhìn từng giọt mưa rơi trên hè phố.Bất chợt, giai điệu ìSong From The Secret Garden” vang lên từ một con phố nhỏ.Tôi lắng nghe từng nốt nhạc, từng giai điệu vô cùng quen thuộc trong những ngày hè đã qua.Giai điệu buồn,gợi lên cho ta nhiều cảm xúc. Và trong không gian ấy,trong giai điệu ấy, tôi đã nhớ về Ba – người Ba vĩ đại nhất,đã không còn sống với gia đình tôi nữa…..
Tôi biết Ba,nhìn thấy Ba ngay từ khi mới mở mắt lần đầu tiên.Mặc dù nhà tôi không khá giả gì,nhưng gia đình tôi sống rất hạnh phúc.Vì là con trai – con út nữa,nên rất được Ba thương.Tôi thường được Ba chở đi chơi vào mỗi tuần.Nhờ vậy mà bây giờ tôi thông thạo rất nhiều ngả đường ở ngoài Sài Gòn.Đó là khoảng thời gian vui nhất,hạnh phúc nhất của tôi khi được sống cùng Ba.
Lên năm cấp 2,Ba tôi phải đi làm xa,một tuần về một lần.Đôi khi hai tuần mới về.Do áp lực của công việc nên Ba thường hay trầm tư,suy nghĩ và rất hay ìgắt”.Lúc đó,tôi bắt đầu tập với việc sống thiếu Ba, bắt đầu một cuộc sống tự lập.Ba thường hay đọc sách để giải toả,thư giãn, làm bớt đi căng thẳng trong môi trường làm việc.Khoảng thời gian đó, tôi ít có dịp nói chuyện với Ba.Tôi không nghĩ là do việc học, mà là do tôi đã dành quá nhiều thời gian để chơi.Có lẽ Ba cần lời chia sẻ của tôi,cần tôi quan tâm đến công việc của Ba,động viên Ba.Thế nhưng tôi đã không làm !!! Thật buồn phải không ???
Và thời gian hạnh phúc, êm đềm như dòng sông lặng lẽ đã không còn hiện diện trong gia đình tôi. Vào khoảng đầu năm lớp 8, gia đình tôi đón một tin sét đánh, làm tinh thần Ba tôi suy sụp. Ba tôi mắc căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Ôi ! Tôi không thể nào tin được điều này.Ba tôi không rượu,không thuốc lá,không bia. Ba tôi chẳng vướng vào bất cứ tật xấu nào.Tại sao ??? Tại sao chứ ??? Đó quả là một cú shock lớn, mà nặng nề nhất chính là cho Ba tôi.
Sau đó,Ba tôi bắt đầu liệu pháp hoá trị.Thời gian của chương trình là 6 kỳ thuốc. Mẹ và Ba cùng nhau kiên trì đi bệnh viện điều trị, với hi vọng sống,và được sống.Gia đình ai cũng hi vọng Ba tôi sẽ khoẻ lại,khỏi bệnh và sống tiếp hạnh phúc với gia đình. Thế nhưng do bệnh suyễn và nhiều bệnh khác đã cản trở, làm giảm hiệu dụng của quá trình điều trị. Sức đề kháng của Ba không đủ để vào kì điều trị thứ 4. Thật là tội nghiệp Ba !!!
Với hi vọng sống mãnh liệt, Ba đã thay đổi phương pháp điều trị sang thuốc Bắc.Nhìn thấy Ba càng ngày càng mập ra,hồng hào,khoẻ khoắn, gia đình tôi phấn khởi hẳn lên.Thế nhưng cuộc sống vốn có nhiều điều éo le,làm cho con người ta gặp khó khăn lại nối tiếp khó khăn.Ba tôi đi xét nghiệm lại và kết quả còn tồi tệ hơn ban đầu.Tinh thần suy sụp trầm trọng,cảm giác cái chết sắp đến gần,…. Làm Ba tôi ít nói hơn.Ba bắt đầu suy nghĩ nhiều về ngày mai,về những ngày sắp tới gần,về tương lai, khi Ba không còn sống với gia đình nữa….
Mẹ và chị tôi hết lòng chăm sóc Ba,an ủi Ba,động viên tinh thần Ba,giúp cho Ba có thêm nghị lực,tin tưởng vào cuộc sống sẽ có điều kì diệu.Nhưng có lẽ như thế vẫn chưa đủ, Ba cần lời động viên,an ủi,…. của đứa con trai út này. Lúc đó tôi ở đâu cơ chứ ??? Ba đang nằm đó, ráng sống từng ngày, để nhìn thấy hình ảnh tôi ngày một lớn khôn. Còn tôi, tôi chẳng quan tâm gì đến điều đó cả.Vì sao ư ??? Có lẽ tôi đã bị cuốn hút vào chiếc máy tính với những trò chơi kinh điển rồi.Nào là dàn trận,đá bóng,đua xe,….chúng thật thú vị đối với tôi.Sức hấp dẫn của chúng còn hơn là niềm hi vọng sống,nghị lực sống của Ba tôi nữa.Lúc đó tôi chỉ nghĩ một cách đơn giản : ìBa còn đó mà,lo gì ! Không nói bây giờ thì mai nói,mốt nói ! Có sao đâu !”.
Mặc dù Mẹ đã hết sức van nài tôi đến nói chuyện với Ba trong những ngày cuối cùng,thế nhưng tôi vẫn chơi.Sự hấp dẫn của chúng còn hơn cả các loại chất gây nghiện nữa.Bây giờ nghĩ lại,tôi thật sự quá ác độc,cay nghiệt đối với người Ba đã bỏ một đời ra chăm sóc,lo lắng,…. cho cả gia đình.Lẽ ra đối với một người con trong gia đình,tôi phải hiếu thảo với cha mẹ, phải yêu thương cha mẹ.Thế nhưng tôi lại trở thành một kẻ bất hiếu lúc nào không hay ! Ngay lúc này,cảm giác hối hận đè nặng lên tâm trí tôi.Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy khoảng không an bình trong tâm hồn.Tôi có cảm giác rằng chính tôi đã gây ra cái chết của Ba.Tôi biết rằng sức mạnh của nghị lực có thể quật ngã được tử thần. Tôi biết rằng khát vọng sống có thể làm người ta mạnh mẽ ngay cả khi đối mặt với cái chết.Thế nhưng tôi đã không làm được cho Ba điều đó.Có lẽ,nó sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời,mà tôi không thể nào quên được.
……….
Ba ra đi trong sự thương tiếc của mọi người vào một buổi sáng trung tuần tháng tư.Lúc đó tôi và gia đình vô cùng đau đớn và tiếc thương.Lúc ấy,tôi mới thật sự nhận ra thì hỡi ơi,muộn rồi !!!Có lẽ đây là một cú shock,một cú shock lớn đối với tôi.Tôi thật sự không hiểu được cuộc đời này nếu không có Ba,tôi sẽ làm được gì ! Tôi lo sợ,e ngại đối với thế giới bên ngoài ! Tôi sợ phải va chạm với cuộc sống mà không có sự nâng đỡ,chở che của Ba ! Và …. Hơn thế nữa, tôi thật sự trải nghiệm được cảm giác mất bố,cảm giác đứa con mồ côi cha.Thật là khủng khiếp….Đó là những gì trước mắt tôi phải lo lắng !!! Tôi thật sự không biết giải quyết chúng ra sao nữa.Tôi chỉ biết nghĩ lúc này mà thôi !!!Suy nghĩ mà không có được bất kì giải pháp khả thi nào !
Trước lúc Ba mất,Ba đã mua tặng cho tôi vài cuốn sách,có lẽ đó chính là những gì Ba muốn căn dặn tôi trước lúc ra đi :
Hãy thay đổi suy nghĩ của con theo chiều hướng tốt và điều kì diệu sẽ xuất hiện !!! (1)
Khi con vấp ngã trên đường đời,Hãy đứng dậy,phủi sạch bụi đất và bắt đầu lại từ đầu (2)
Hãy kiên nhẫn trong khi làm việc,điều đó sẽ giúp ích cho con !!!Bởi nó sẽ tạo nên được sự xuất sắc,đem đến tình yêu và sự hạnh phúc cho mọi người.(3)
Hãy cho đi nụ cười bất cứ khi nào con có thể
Và… Hãy mỉm cười với thất bại ! Đó sẽ là kình nghiệm quý báu cho con !
Bạn biết không? Tôi vẫn còn nhớ như in trong đầu cái ngày mà Ba trăn trối những điều cuối cùng trước khi không còn có thể.Ba dặn chị em tôi phải cố gắng học tập cho giỏi, phải yêu thương nhau, như chính Ba đã yêu thương chúng tôi.Ba ôm hôn từng người trong gia đình.Tôi đã hứa với Ba sẽ cố gắng học hành thật tốt,thật giỏi để làm vui lòng Ba trên thiên đường.Thế nhưng tôi đã lỡ một kì thi – kì thi HSG thành phố vừa qua.Hic,nhưng tôi sẽ cố gắng,cố gắng thật sự vào kì thi sắp tới,kì thi tuyển sinh 10 vô cùng khó khăn,quyết định số phận của tôi.Tôi đã hứa với Ba sẽ cố gắng thi đậu vào Trường chuyên Lê Hồng Phong.Và tôi sẽ đạt được điều đó !!!!
…………
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi giật mình.Những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má lúc nào không hay ! Cơn mưa vẫn còn dai dẳng,như những lời an ủi,động viên cho một tâm hồn đang hối hận và cô độc.Có lẽ mưa đang khóc cùng tôi !!! Nhớ về Ba,mặc dù không còn Ba để bộc lộ được cảm xúc này,tôi dâng lên cho Ba một nén hương trầm để tỏ lòng thảo hiếu với một người quá cố. Và nhắm mắt trong làn khói nhẹ : ìNguyện xin cùng hương trầm đang Bay nghi ngút nơi thiên cung, con khẩn cầu cùng Thượng đế,mong Ngài sẽ mang Ba con về hưởng phúc trên cõi bình an.Amen”
Em trích trong cuốn TIN VÀO CHÍNH MÌNH – I CAN DO IT (LOUISE L.HAY). Em có thêm vào một vài chữ.Câu này nằm ở đầu trang sách !!!
Em trích trong cuốn SAU NÀY CON SẼ HIỂU – SOMEDAY YOU’LL THANK ME FOR THIS (MARC GELLMAN). Câu này nằm ở trang 143,mục 26. Em cũng có thêm vào một vài chữ
Em trích trong cuốn SỨC MẠNH LÒNG KIÊN NHẪN – THE POWER OF PATIENCE (M.J.RYAN).Em có thay đổi mấy chữ.