KỲ 14: BÍ MẬT KINH HOÀNG
Tôi thận trọng gõ theo thứ tự đó rồi nín thở chờ đợi:
1 giây…
2 giây…
Cánh cửa vẫn im lìm.
3 giây. Nõ đã di động! một luồng sáng chiếu ra khiếm tôi phải che mắt, cánh cửa đã mở hoàn toàn!.
Tuyệt thật- tôi nghĩ. Mật khẩu là HERO- ANH HÙNG!
Vừa bước vào trong thì cánh cửa đóng sầm lại, thôi rồi! Hết đường ra! Chỉ còn cách bước tiếp . Đây là một căn hầm rộng lớn, không, chính xác hơn là 1 lâu đài đá đồ sộ dưới lòng đất, lối đi khá hẹp. có lẽ chiều ngang chỉ đủ cho 2 người, xung quanh toàn bộ là đá, thỉnh thoảng có them vài chi tiết lặt vặt như điện thoại, thùng rác…. Và một vật gì đó mầu đen ở trên trần nhà. Trông quen lắm, nhưng cũng chẳng biết nó là cái gì? Cứ cách vài chục mét lại có một thứ như thế. Đường đi cũng khá ngoằn ngoèo, nhiều lối rẽ cứ như mê cung vậy.
Đi được một lúc thì tôi bắt đầu nhìn bóng người, một anh chàng mặc toàn đồ đen, trên tay cầm khẩu súng! Tưởng tượng đến cảnh hắn ta phát hiện ra mình rồi nã đạn như mưa thì còn gì là người nữa? Tốt nhất là chuồn cho lẹ, tôi quay lại con đường vừa đi rồi rẽ ngay vào một lối khác, chỗ này tối hơn bình thường. tôi đi ngang qua một căn phòng thì dừng lại, trong này có rất nhiều hộp lớn. nhìn quanh một lượt con đường xem có ai ko rồi tôi lẻn vào phòng, những chiếc hộp này đều dc phủ rơm bên trên. Không biết bên dưới chứa gì, tôi thử lật tung lên thì thấy toàn là súng ống! Quay sang các họp khác thì nào là đồ cổ, ma túy…
.
Đây là một tổ chức buôn lậu!
Chợt nghĩ, phải chăng đây la băng đảng đã bắt chú Thu và Cha của Linh Hạ? Cảm tưởng như máu đang chảy ngược lên đầu. Lại ra ngoài và đi tiếp, bước vào 1 lối đi khác, những suy nghĩ rùng rợn vẫn ở trong tâm trí tôi, một tổ chức xã hội đen - Thầy giáo...Ko thể nào!
Lại đến chỗ rẽ, nhưng suy nghĩ luẩn quẩn đó cứ xuất hiên khiến tôi tí nữa thì không để ý có ngườii đang đi ở lối rẽ tiếp theo, tay có súng ! cũng may là hắn tay quay lưng lại đối với tôi, đột nhiên hắn khựng lại, quay đầu, tôi kịp nấp vào con đường vừa rồi. có vẻ như tên đó đã phát hiên ra thấy tiếng động. tôi vội vã chạy đến lối rẽ khác để hắn ko kịp nhìn thấy. thật may là hai lối chỉ cách nhau 5 mét. Đang chuẩn bị đến chỗ đó thì… có tiếng bước chân ở lối rẽ vào đó. Vây cả hai đầu của con đường đều có người - con đường dài 5 mét
Tiến thoái lưỡng nan!
Hai gã đó đi đến ngã rẽ đều nhìn vào con đường này, thấy nhau rồi lại đi tiếp.
May là tôi đã kịp dùng hai chân tựa vào hai bức tường rồi trèo lên cao. Lối đi khá hẹp nên có thể trèo đc, lại công thêm con đường này quá ngắn nên cũng chẳng có ai trong hai vị kia để ý là tôi đang lơ lưng bên trên. Hai chân mỏi rã rời, đã đến lúc phải tụt xuống.
Hú Hồn!
Bước tiếp trên con đường vừa nãy, đến đoạn rẽ tôi phóng mắt theo, đúng là hắn lại đi tiếp. lối đi bên phải dĩ nhiên là không đi được vì có tên đó, phải đi thật nhanh về hướng ngược lại - tôi nghĩ . vừa quay mặt sang bên trái thì giật nảy mình! Đụng mặt ngay 1 tên khác! Sơ suất quá, lẽ ra tôi phải đứng ở con đường vừa rồi để quan sát tình hình mới phải, làm thế nào bây giờ?
Đang suy nghĩ tìm cách ứng phó cho tình huống này, khi mà hắn đã nhìn thấy tôi. Tên này ko mang súng nên có thể ìthương lượng” đc. Nhưng chẳng nghĩ ra gì cả, cảm giác mồ hôi cứ ứa ra trên mặt. hắn ta chỉ cần hô lên 1 tiếng thì mấy tay đc trang bị vũ khí tối tân kia sẽ đến và cho tôi xơi ìkẹo đồng” ngay. Nhưng không, hắn ta liếc tôi một cái rồi chẳng thèm nhìn lại và đi tiếp!
Quái! Tên này bi mù à?
Như thể không để ý đến ánh mắt dò hỏi của tôi, hắn ta vẫn cứ đi. Tại sao lại thế nhỉ? -Tôi tự hỏi. Nhìn kĩ tên đó, cả những tên khác mình đã gặp nữa, chúng đều mặc đồng phục màu đen - màu sắc yêu thích của Mafia. Giờ tôi mới để ý, hôm nay mình cũng mặc đồ đen! – Áo phông và quần bò đen , y hệt bọn chúng ! Hóa ra hắn ta cũng nghĩ mình là thành viên của tổ chức này. Vui thật! thế thì cứ coi như vây đi, mình chẳng cần phải lén lút làm gì nữa. cũng chẳng phải leo lên tường như vừa rồi để tránh bị người ta phát hiên.
Chao ôi! Giờ mới nhớ ra, xem Holywood bao nhiêu lần mà tôi lại quên mất, cái vật đen đen trên trần nhà chíng là camera! Chắc là mấy tay ở phòng điều khiển không để ý đến mấy hành động bình thường của 1 ìthành viên” như mình. Cả cái lúc tôi trèo lên tường nữa, hình như ở đây không có cái camera nào, hoặc cũng có thể chỉ có một cái nhưng chỉ nhìn được một chiều còn tôi trèo lên tường ở hướng ngược lại.
Bây giờ tôi cứ đường hoàng mà đi, gặp mấy tên khác tôi mỉm cười thân thiện chào nhưng chẳng tên nào thèm cười lại. Lòng vòng quanh khu này hồi lâu nữa, cũng chẳng biết là mình đang đi đâu thì gặp ngay một tên to con, điều đặc biệt là hắn ta ko mặc đồng phục! Từ xa thấy tên này được các tên khác đều cúi đầu chào, có vẻ đây là một tay vai vế. Khi tôi và hắn tiến lại gần thì hai bên cứ nhìn nhau chằm chằm. Tôi cũng tò mò về hắn thật. nhưng hình như tính tò mò của hắn còn hơn tôi gấp mấy lần. Cũng như những người khác, đến gần tôi cúi đầu chào hắn rồi 2 người đi ngang qua nhau. Đột nhiên hắn ta quay lại :
ì Ê tên kia, mật khẩu”
ì gì cơ?” – tôi giật mình
ì Tao hỏi mât khẩu!”
Hắn ta hét lớn, mật khẩu nào thế? Phải chăng hắn đã phát hiện ra mình. Nhưng bằng cách nào? Ngay lúc này thì điều đó ko quan trọng, tôi có gắng lục lọi trong đầu những ý tưởng có thể. Mật khẩu ah? Có đúng 1 mật khẩu mà tôi biết khi vào đây:
ìHERO”
ì rất tiếc, đó chỉ là mật khẩu cửa vào...”
ìNgười đâu !”
Lập tức có hai tên vác súng đến xốc nách lôi tôi đi, hắn đi trước. Mật khẩu của tôi đọc ra không đúng và có lẽ mọi người ở đây có mật khẩu riêng để nhận ra nhau. Nhưng tôi vẫn thắc mắc tại sao hắn lại nghi ngờ mình cơ chứ? Như thể hắn đọc đc suy nghĩ của tôi:
"Mày còn quá trẻ con nhóc ạ! Các nhân viên của chúng tao không như thế". - Thì ra đây là lý do mà hắn nghi ngờ tôi
"Với lại mày có đôi mắt ko bình thường, nó...rất sáng!”
Lập luận kiểu gì vậy?. hắn cười khùng khục khi nói ra câu đó. Tôi hỏi:
ìThế mật khẩu của các ông là gì?”
Hắn ta quay lại, nở 1 nụ cười nham hiểm
ìchẳng có mật khẩu nào hết”
Hóa ra mình bị lừa, hài hước thật.
ìÔng định đưa tôi đi đâu?”
ìđến chỗ người có thể phán xét số phận của mày”
"người có thể phán xét….đó là….”
ìÔng chủ!”
Cũng tốt, dù sao thì tôi cũng chẳng biết đường ra, mà cũng chẳng biết phải đi đâu, nhưng nghĩ tới cụm từ ìPhán xét số phận” cũng thấy rùng mình! Tôi bị bịt mắt, bọn chúng cứ dẫn đi vòng vèo, tôi chỉ cảm nhận dc có nhiều ngã rẽ, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu, có lúc tối om. Cuối cùng cũng đến nơi, bọn chúng thả tôi ra và tháo tấm vải bịt mắt, trước mắt tôi là một căn phòng khá lộng lẫy bằng đá, ngoài tên ban nãy ra thì còn có vài tên mặc đồng phục đen, khoác sung. Tại bục trên cùng, chính giữa căn phòng là một người đeo mạt nạ, mặc áo choàng đen , dáng đứng tỏ rõ uy lực của kẻ đầy quyền năng - ”Ông chủ”
ìChào Phá Thiên, đã lâu ko gặp”
ì Cái gì, Ông biết tên tôi?”
ìUhm! Nhưng không quan trọng, làm thế nào mà cậu vào được đây?”
ìTôi lần theo một người”
ìVậy chắc đó là thầy giáo của cậu. Tên này thiếu cẩn thận quá”
ìsao ông biết?”
ìCậu không cần quan tâm, dù sao thì cũng đã ở đây, đó chính là định mệnh. Cậu trưởng thành rồi, giờ đã đến lúc làm việc cho ta”
ìHả! làm việc cho ông? Một tổ chức buôn lậu với quy mô lớn ?”
ìCậu đã phát hiện ra rồi à?”
ìVà ông sẽ giết tôi để bịt miệng?”
ìTa sẽ ko bao giờ làm thế đâu cậu bé ạ”
Nói xong hắn ám hiệu cho những tên tay sai ra ngoài, chỉ còn lại tay to con không mặc đòng phục kia. Hắn cởi bỏ mặt nạ khiến tôi ngạc nhiên đến tột độ! Một khuôn mặt mà gần mười năm nay tôi không nhìn thấy, mặc dù đôi mắt giờ đây đã trở nên lạnh lùng và đầy chết choc nhưng tôi ko bao giờ quên gương mặt đó.
ìCHA”
Còn nữa...