Đến nội dung

mathsbeginner

mathsbeginner

Đăng ký: 23-12-2004
Offline Đăng nhập: 15-11-2008 - 10:37
***--

#40331 Tại sao nhiều bài toán BĐT thế ?

Gửi bởi mathsbeginner trong 01-11-2005 - 02:47

Hồi học phổ thông thì mình cũng làm BDT nhiều nhất. Lí do đơn giản đầu tiên là vì quyển sách Toán đầu tiên khiến cho mình đọc thật sự say mê là quyển Bất đẳng thức của Phan Đức Chính. Mỗi buổi trưa lên giường ngủ còn mang theo nằm đọc một lúc cứ như đọc tiểu thuyết :) Lúc đó mới học cấp 2 nên riêng chữ "Tủ sách chuyên toán cấp 3" đã đủ hấp dẫn rồi. Đến giờ mình vẫn cho đó là một quyển sách hay vì cách viết khá gợi mở của nó. Hồi học phổ thông không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những quyển sách hay, ít nhất BDT cũng đã giúp mình nuôi dưỡng niềm say mê với Toán. Khi học toán hồi phổ thông, mình cũng ít khi nghĩ đến việc học cái này hay cái kia sẽ có lợi thế nào (trừ lúc ôn thi HSG :) ). Lúc nào thấy thích phần gì thì tập trung vào học phần đó thôi.


#7983 Valentine với diễn đàn toán học!!!

Gửi bởi mathsbeginner trong 14-02-2005 - 04:08

Nhân vật thứ hai của chúng ta thì kín tiếng hơn. MB phải mất hai buổi mới "khai thác" được (tại buổi đầu chàng ta cứ bắt MB đoán mãi, mà chuyện của chàng thì MB có đoán đến Valentine sang năm cũng chẳng ra). Xin kể hầu tiếp chư vị.

Chuyện thứ hai:

Chàng hiệp khách thứ hai của chúng ta thật ra dáng anh hùng thời nay. Vóc người cao to khỏe mạnh, nhưng mái tóc bồng bềnh lại cho chàng thêm dáng vẻ mộng mơ. Giọng nói vang hơn chuông... xe đạp, nụ cười tươi sáng hơn bầu trời tháng chàng sinh. Người như vậy kể chỉ tả thôi thì cũng làm cho bao thiếu nữ phải mơ tưởng, nhưng quả thật nếu có làm cho ai trong diễn đàn mơ tưởng đến chàng thì chắc tội của MB to lắm. Bởi chưng:


1.
Mẹ cha ưng gả anh khi anh còn trong nôi
Khi anh đang trong bệnh viện


Khi chàng mới ra đời được 7 tiếng thì giường bên cũng oe oe tiếng một cô bé con người bạn thân của mẹ chàng. Chắc hẳn nhìn chàng lúc đó không thể nghĩ rằng sau này lớn lên chàng sẽ đẹp trai ngời ngời như bây giờ nên mẹ chàng đã lo lắng lắm cho tương lai của chàng về sau, liền ngỏ lời xin bạn mình hứa gả con gái cho chàng, để đảm bảo chắc chắn rằng kiểu gì chàng cũng "có nơi có chốn". Bạn mẹ chàng không rõ vì cùng suy nghĩ hay vì nể mẹ chàng mà đồng ý hứa hôn ngay. Về phần chàng thì chắc hẳn tuy lúc đó dù chưa hiểu hết cũng phải lấy làm sung sướng lắm, còn nàng thì đã khóc từ khi mới ra đời kia.


2.
Yêu em từ thuở lên năm
Em xô anh ngã, anh nằm...huhu...


Chàng và nàng lớn lên bên nhau trong mối giao tình thắm thiết của hai gia đình. Hằng ngày khi bố mẹ đi làm thì chàng và nàng ở nhà chơi với nhau. Nàng có một thú vui là thích hỏi chàng về mọi thứ, mà toàn là câu hỏi khó thôi. Thỉnh thoảng thì chàng cũng vớt vát trả lời được một tí, nhưng thường là chàng toàn phải cười trừ, hẹn nàng rằng khi nào bố mẹ về sẽ hỏi rồi trả lời nàng sau. Tất nhiên là chàng chẳng bao giờ nhớ ra để hỏi bố mẹ cả, còn nàng thì cũng không nhớ hỏi lại chàng vì buổi sau nàng lại có câu hỏi mới...khó hơn.

Rồi một lần, khi khoảng 5 tuổi, nàng nghĩ ra một trò mới. Nàng bảo chàng rằng: "Lần này em hỏi mà anh không trả lời được thì phải cho em xô ngã cơ". Chàng cũng đành gật đầu (chứ còn biết làm sao nhỉ), với suy nghĩ "Chắc cũng khó như mọi hôm là cùng chứ gì!".
Thế là nàng bắt đầu hỏi: "Sao bố mẹ không lấy người khác nữa cho vui nhà. Vì có hai người thôi ăn tối đã vui rồi. Như thế lấy càng nhiều sẽ càng vui phải không anh?"

Chàng trả lời "Hai người vui nhưng mà cũng hay cãi nhau. Càng đông thì càng vui thật, nhưng cãi nhau cũng nhiều hơn."

-"Em nghĩ khác. Hay tại giường không đủ nhỉ?"

Chàng nghĩ bụng "có khi thế thật ấy nhỉ", liền khuyên:
-"Nếu muốn vui em về bảo mẹ mua giường rộng ra đi"

- "Cần gì phải mua giường rộng hơn anh nhỉ. Mua thêm giường là được"

- "Nhưng lấy nhau thì phải nằm chung giường chứ" (bé mà đã giỏi ghê :wacko: )

- "Tại sao lại phải thế?"

Đến đây thì nhân vật của chúng ta đành phải giở chiêu cười trừ, nhưng nàng chẳng quên là phải xô ngã chàng. Thế là nàng xô ngã chàng thật; xô rất mạnh, làm chàng ngã rất đau, khuỷu tay trầy xước hết cả. Chàng can đảm không khóc, nhưng tự dưng nàng lại khóc, thế là chàng cũng khóc theo luôn. (kinh nghiệm của MB là hồi bé khi mình bị làm sao mà không ai hỏi han gì thì thấy cũng bình thường thôi, còn nếu cứ có ai suýt xoa hỏi có đau không thì tự dưng thấy rất đau và khóc ngay lập tức :wub: ). Thế là từ đó nàng vẫn hỏi khó nhưng không đòi xô ngã chàng nữa. Vết sẹo trên tay chàng vẫn còn và mỗi lần gặp nhau nàng lại đòi xem nó đã bé đi chưa.

Nghe kể đến đây thì MB tôi cũng xúc động quá, nên đoạn sau không khai thác được thêm nhiều thông tin nữa. Với theo lời chàng thì đây chắc là chuyện lãng mạn nhất của chàng rồi nên nếu chúng ta còn quan tâm đến các chuyện lãng mạn khác của chàng thì phải đợi chàng thôi.


Thay cho lời kết xin chúc quán trọ đầu năm mới làm ăn phát đạt, bác chủ quán Saomai luôn nắm bắt "nhu cầu thị trường" (chẳng hạn dịp này là phải đem sô-cô-la về bán này), chúc toàn thể chư vị Valentine tới sẽ không còn phải ngồi đây nghe MB kể chuyện, và chúc MB Valentine tới...không rỗi đến mức có thời gian kể chuyện hầu chư vị nữa :lol:

Không có sô-cô-la, tặng hoa hồng vậy:
:rose :rose :rose :rose :rose :rose :rose :rose :rose :rose



#7982 Valentine với diễn đàn toán học!!!

Gửi bởi mathsbeginner trong 14-02-2005 - 02:59

Ra Giêng ngày rộng tháng dài MB tôi tha thẩn du xuân xứ Internet, tình cờ gặp hai trang hiệp khách cùng diễn đàn cũng đang nhàn nhã dạo chơi vùng Yahoo Messenger. Truyện trò đến đêm khuya chưa cạn, mà tâm tình dường càng lúc lại đầy thêm. Trộm nghĩ rằng Valentine cũng cận kề, mà quán trọ mấy ngày đầu xuân chừng vắng vẻ, mới đem lời ngỏ với hai hiệp khách, xin vài câu chuyện đem về quán trọ làm quà, trước là để những ai còn cô đơn Valentine một mình vừa gặm sô cô la vừa đọc, sau là để những người chưa kinh nghiệm nhân 14/2 tìm hiểu học tập là vừa. Bao ngượng ngùng mới nói được ra, mà lời ra rồi như khơi đúng mạch. Tâm tư tuôn trào như thác đổ, làm MB cũng lây xúc động chẳng kịp chép được gì, bao kỉ niệm dâng tựa sóng triều, một vùng YM đầy sắc màu thương nhớ.

Sau khi đã xin phép chủ nhân của hai câu chuyện, lại đảm bảo rằng chỉ kể chuyện chứ chẳng đề tên, MB xin chép hầu chủ quán trọ, gọi là đáp tình bài khai bút đầu xuân, cùng là phục vụ lữ khách vẫn lại qua, với lòng mong quán trọ ngày càng làm ăn phát đạt. Bởi lỡ tay đóng mất cửa sổ YM, nên đành dựa vào trí nhớ nhiều phần lẫn cẫn. Nếu chẳng may có chỗ nào chưa chính xác, cũng xin nhị vị hiệp khách vui lòng bỏ quá cho.


Chuyện thứ nhất:
Hồi 1:
Nhìn em nhiều nên lòng thấy yêu yêu :wub:
Phải chăng nhìn nhiều mà làm em thấy ghét
:beat


Chàng hiệp khách của chúng ta tuy chằng phải là quá đa tình, nhưng cũng đã biết rung động lần đầu từ năm lớp 7. Cô bé ngồi đầu bàn ngay cửa ra vào lớp học, nên mỗi lần ra vào chẳng cố tình nhìn thì cũng thấy cô. Nhìn riết thành quen, bỗng chàng thấy cô dễ thương đến lạ. Từ đó mỗi giờ ra chơi chàng đều cố tìm cớ chạy ra sân để có cơ hội được liếc nhìn cô một cái. Càng nhìn thì tình cảm càng thắm nồng, nhưng, ông trời thật lắm nỗi bất công, Nguyệt Lão thì lại bận đi xe duyên chỗ khác. Chàng nhìn mặt cô thì sinh cảm mến, mà cô nhìn mặt chàng nhiều thì lại thấy vô duyên. Ngậm ngùi chẳng dám nói năng, ôm mối chân tình câm nín.

Vào lớp 8 chàng phải lòng cô bé khác, ngồi ngay cạnh bên nên chẳng cần chạy ra sân cũng thấy được mặt người thương. Mỗi lần cô phát biểu chàng đều ngó sang, nhưng khi chàng phát biểu thì cô vô tình không thèm để ý :cry


Hồi 2:
Thoát mối tơ trời nào đâu dễ
Lỡ bước anh hùng gặp mĩ nhân


Năm lớp 9 chàng xa rời chuyện nữ nhi, xa luôn cả sách vở để sa vào trò chơi điện tử. Vị trí đầu lớp 8 năm bỗng chốc mà tuột mất, cuối mỗi buổi học giờ phải ngồi lại "dò bài". Ai ngờ Nguyệt Lão khéo trêu ngươi, cố đem tơ trời buộc chàng với một cô bé khác. Chàng vừa ăn vừa học suốt buổi trưa, thì nàng (khác rồi nhé) cùng bạn ngồi bàn sau hỏi xin mượn sách. Đã quyết tâm chẳng vương tình nhi nữ, chẳng quay người chàng ném sách xuống bàn sau. Chỉ nghe một tiếng kêu lên, rồi thấy nàng chạy ù đi...rửa mặt, bởi bao bụi sách bay vào mắt, mặt nàng đỏ bừng trông sao... thấy thương thương :wub: . Hối hận nửa phần mà nửa phần rung động, tự đó lòng chàng vương bóng hình cô. Nhưng 3 năm trôi qua cũng chẳng tiến triển thêm gì, lửa lòng chàng cũng dần nguội tắt.


Hồi 3:
Bao dịp gần em ta chẳng hay
Mà nên "sét đánh" một hôm nay


Những năm đầu đại học chàng tu chí, quyết tâm dồn hết sức cho việc học hành. "Người ta" đến bên mà chàng nào hay biết, bao dịp gần bên nhau cũng chẳng để ý gì. "Mùa hè xanh" bao gian nan cùng nhau nếm trải, mà bởi chàng thờ ơ nên chẳng khác người dưng. Chỉ cho đến những ngày sắp ra trường, tình cờ hay nhờ duyên trời xe đắp, cổng kí túc chàng ngơ ngác xin vào tìm bạn, được hỏi tên bạn mà ngẩn ngơ sao lại khai trúng họ tên nàng, số phòng cũng đúng rõ ràng, khiến nàng đang tình cờ đừng gần nghe thấy càng mười phần kinh ngạc. Hai người sững sờ nhìn nhau trong chốc lát, mà tưởng trăm năm dồn lại phút giây này. Ánh mắt dường như muốn nói bao điều, mà sao bấy lâu nay chàng vô tình không nhận thấy. Nhưng thông tin từ người bạn ấy, hình như nàng đã có ý trung nhân. Nửa tin nửa ngờ chàng trong dạ bần thần, quyết tâm mời nàng đi ăn kem để dò cho ra ngọn ngành rành rọt. Nào ngờ kem Tràng Tiền quá ngọt, hai người mải ăn kem nên giờ chàng vẫn chưa biết thực hư. :wacko: :wacko: :lol:



Câu chuyện thứ nhất như vậy là vẫn chưa đến hồi kết và chúng ta hãy đón chờ chàng "viết tiếp" câu chuyện. Xin quán mang bia để cùng nhau nâng cốc chúc cho chàng có một kết thúc có hậu :beer :beer :beer

MB thì tửu lượng kém nên xin uống cà phê lấy tỉnh táo để kể hầu tiếp chư vị câu chuyện thứ hai. (bác Saomai đừng ghi sổ nợ MB nhé) :cafe :cafe



#93 Số nguyên tố - Những điều lý thú

Gửi bởi mathsbeginner trong 26-12-2004 - 22:33

1. Những nhà số học bất đắc dĩ

Ve sầu (cicadas) nói chung thường có vòng đời khoảng từ 2 đến 8 năm. Có một số loại ve sầu đặc biệt gọi là ve sầu định kì. Loại ve sầu này xuất hiện và biến mất đồng loạt ở một nơi nào đó. Vòng đời của loại ve sầu định kì này là 13 hoặc 17 năm (có 3 loại ve sầu định kì 13 năm và 3 loại định kì 17 năm). Những con ve sầu phát triển dưới lòng đất, hút nhựa cây để lớn lên. Trong vòng gần 13 hay 17 năm ở một nơi, hầu như hoàn toàn không thấy một con ve trưởng thành nào của loại ve sầu này. Rồi chúng đột nhiên xuất hiện đồng loạt, tìm bạn đời, sinh đẻ rồi chết chỉ sau vài tuần.

Điều làm các nhà sinh học ngạc nhiên là tại sao loài ve sầu này lại có vòng đời dài như vậy. Và lạ lùng hơn nữa vòng đời của chúng lại là những số nguyên tố !
Phải chăng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay chúng chỉ là những nhà toán học nghiệp dư thích chơi đùa với những con số? Dường như chẳng có mối liên hệ gì giữa những con ve gần như cả đời ở dưới lòng đất với những số nguyên tố vốn rất được các nhà toán học quan tâm bởi chúng chính là những "nguyên tử" cấu tạo nên toàn bộ thế giới số tự nhiên tươi đẹp.

Nhưng tự nhiên chưa bao giờ là kẻ thích đưa ra những quyết định vô lí. Các nhà khoa học hiểu vậy và cố gắng tìm cách giải thích mỗi quyết định của tự nhiên. Và có lẽ họ đã tìm ra. Mỗi loài vật luôn có những kẻ thù khó đội trời chung: những loài ăn thịt, những kẻ kí sinh...Để bảo vệ chính mình chúng phải chọn cách tốt nhất là tránh mặt những kẻ thù đó. Loài ve ém mình hầu suốt cả cuộc đời trong lòng đất, chỉ xuất hiện một thời gian ngắn trên mặt đất trước khi sinh sản rồi chết, nghĩ ra một cách thật đặc biệt để tránh các kẻ thù: sử dụng chính vòng đời của mình, cố làm sao cho lệch với vòng đời của loài thiên địch. Nếu kẻ thù của chúng có vòng đời là 2 chẳng hạn, chúng sẽ phải cố tránh vòng đời là bội của 2 để khỏi gặp kẻ thù thường xuyên. Nếu vòng đời của chúng là 3 thì hai loài sẽ gặp nhau với chu kì 6 năm, còn vòng đời 17 năm thì có thể kéo dài thời gian này đến 34 năm. Lẽ dĩ nhiên kẻ thù của chúng cũng sẽ cố biến đổi sao cho gặp được chúng nhiều nhất. Với những số nguyên tố như 17 thì những gã săn mồi này sẽ chỉ đạt hiệu quả lớn nhất khi có vòng đời 1 năm hoặc một số năm là bội số của 17. Tuy nhiên những biến đổi này là dần dần nên để đạt đến vòng đời 17 năm loài thiên địch này phải trải qua chu kì 16 năm, mà kết quả là chu kì gặp nhau của 2 loài lên đến 16 x 17 = 262 năm ---> đủ cho loài thiên địch này...chết đói Hình đã gửi

Và thế là cuộc đuổi bắt vô tận của tự nhiên đã sinh ra những nhà số học bất đắc dĩ: những con ve sầu có vòng đời nguyên tố Hình đã gửi Hình đã gửi Hình đã gửi