Không hẳn là phức tạp đối với mấy cái phương trình bậc thấp này.
Phương trình bậc 2 quá đơn giản và cũng ko có gì là mẹo cả, mình học cái này từ hồi lớp 7 cơ ( trạng 1 tí nha
).
+ Nếu muốn phân tích theo kiểu nhân tử thì cách tốt nhất là đoán nghiệm của phương trình. Và có lẽ cách đoán nghiệm này phụ thuộc nhiều vào máy hoặc cũng có thể tự nhẩm theo
http://dientuvietnam...imetex.cgi?a_0. Ở đây ý của mình là xét phương trình bậc
http://dientuvietnam...n/mimetex.cgi?n . Tức là có thể đoán nghiệm nguyên của phương trình bằng cách thử các ước của hệ số
http://dientuvietnam...imetex.cgi?a_0. Dạng tổng quát của phương trình bậc n:
http://dientuvietnam.net/cgi-bin/mimetex.cgi?a_nx^n+a_{n-1}x^{n-1}+...+a_1x+a_0=0
Sau đó chia đa thức nó sẽ làm giảm bậc của phương trình.
Cái này áp dụng nhiều cả đối với phương trình bậc cao.
+ Theo công thức nghiệm thì ko có gì phải bàn cả bởi vì cứ thế mà làm thôi có gì đâu
. Nói thêm là phương trình bậc 3 còn có công thức Cacdano nhưng nó thật sự cồng kềnh về căn thức ko nên dùng ( máy tính là số 1
). Phương trình bậc 4 thì đã có Ferrari nhưng cũng ko đơn giản, tốt nhất là vẫn đoán nghiệm sau đó chia. Còn có thể dùng hệ số bất định để giải các phương trình bậc cao.
Tuy nhiên các bạn có thể yên tâm rằng ở lớp 8 thì có lẽ cũng chỉ giải mấy dạng Trùng phương rồi Phản thương, hồi qui thôi mà nếu ko ở dạng chính tắc thì cũng ko sao làm rồi sẽ từ từ rút ra phương pháp. Nhưng nói chung tư tưởng hạ bậc phương trình là hay nhất.